Thứ Hai, 28 tháng 7, 2008

Những ngày trên đất bạn Lào (tiếp)

Công việc của tôi bận rộn với dịch văn bản, đi họp, đi công trường. Tôi đã quen với việc của mình nhanh chóng tuy rằng còn phải học tập rất nhiều. Tôi học được tính kiên nhẫn, nhìn nhận và giải quyết sự việc hết sức bình tĩnh của sếp trưởng, lạc quan của sếp phó và vui vẻ hết mình trong công việc của đám kỹ sư trẻ. Phải nói là tôi học được khá nhiều điều ở đây và mất khá nhiều điều nữa....

Tôi đã có một số người bạn bản xứ. Trong số họ có người để lại cho tôi tình cảm sâu sắc nhưng cũng có người thì ko

Đầu tiên có thể kể đó là chị giúp việc. Chăn son, là tên của chị. Thời gian đầu thì chị thể hiện là người tử tế, nhưng về sau thì ko còn như thế nữa nên tôi cũng chỉ giữ mối quan hệ xã giao thôi.

Người thứ hai đó là chị Òn (tiếng Lào có nghĩa là màu hồng...). Tôi biết chị vì ở chỗ tôi mấy người đứng tuổi hay đi ăn thịt nướng uống rượu buổi tối. Mọi người hay lên quán của chị. Chị là người béo, rất béo nhưng lại là người hay cười và rất tốt bụng. Nhà nghèo nên mấy chị em chị mở quán bán thịt nướng bên đường (gần nơi chúng tôi thuê trụ sở của BĐH lúc sang Lào ở). Sau này, mọi người cũng ít đến đó và một số người thì về nước. Tuy nhiên tôi vẫn giữ mối quan hệ với chị cho tới ngày tôi về nước, cho dù vốn tiếng Lào của tôi ít ỏi.

Người tiếp theo có lẽ là đám kỹ sư người Lào mà tôi có dịp tiếp xúc trong công việc, đó là Khamnone, Mouane, Amphayvanh, Bulikhit (bác này thì già rồi, làm hành chính cho bọn KSTV), Sanane (dò mìn, sau này tôi được biết anh bị mất một chân trong một lần đi dò mìn và vợ anh đã bỏ anh, anh rơi vào rượu chè), Phasouk (dò mìn) (hiện tại tôi vẫn còn liên lạc)... Những người này hầu đều có cảm tình đặc biệt với tôi (tôi nhận thấy như vậy ko biết có chủ quan quá hay ko?) tôi nghĩ rằng có vẻ mình là nữ và hơi nhạy cảm chăng. Một trong số đó đã cùng tôi đi chơi tối và một số buổi khác nữa nhưng cũng chẳng đi đến đâu. Tôi lúc đó chỉ đơn giản nghĩ là mình kết bạn thôi chứ ko nghĩ xa hơn.

Thân nhất với tôi có lẽ là Pao và Ót. Hai cô bạn người Lào độ tuổi 20. Các cô này thích trò chuyện với các anh VN là chính. Hai cô thể hiện hai phong cách người Lào khác nhau cho dù nhà mỗi cô đều có điều kiện kinh tế, có anh đi du học nước ngoài. Tôi có nhiều buổi đi chơi với hội bạn này, rất vui như lần đi thác gì đó (tôi chẳng thể nhớ nổi tên), rồi bạn của 2 cô này học ở VN mấy năm tôi đều đến chơi, mỗi lần bạn đó về nước đều có dịp gửi quà cho các cô. Tiếc rằng, tôi ko thể thường xuyên liên lạc với 2 bạn này do bất đông ngôn ngữ. Tôi thì ko thể viết được tiếng Lào, còn 2 bạn này thì chỉ biết tiếng Lào, chúng tôi chỉ giao tiếp bằng lời nói được thôi. Khoảng cách địa lý không cho phép chúng tôi phát huy được sở trường của mình. Dầu sao, tôi vẫn rất nhớ các bạn...

Tình cảm nhất đối với tôi có lẽ chính là bà May. Một người phụ nữ góa chồng, nghèo nhưng rất tốt bụng và thật thà. Bà kết bạn với 1 người trong cơ quan tôi, qua đó chúng tôi quen nhau, nhưng bà coi tôi như con, có cái gì ăn cũng đem cho. Tình cảm đó làm cho tôi đỡ quạnh hiu nhớ nhà. Tôi thỉnh thoảng ra nhà bà ăn cơm, hoặc khi đi chợ thì tôi thường xuyên ra hàng của bà chơi. Khi tôi về nước, bà tiễn tôi thật cảm động làm tôi rơi nước mắt.

Bạn bè cũng không nhiều nhưng mỗi người đều để lại trong tôi những kỷ niệm, tôi nhớ mãi trong lòng cho dù tôi đã rời nơi đó đã 6 năm rồi. Cuộc sống của tôi cũng có nhiều thay đổi song tôi hy vọng một ngày nào đó tôi có dịp đến thăm lại nơi này, thăm lại những người bạn cũ của tôi.

Không có nhận xét nào: