Thứ Hai, 28 tháng 7, 2008

Những ngày trên đất bạn Lào (tiếp)

Tết Dương lịch (1999), chúng tôi có một bữa liên hoan ăn tết tại BĐH. Chẳng hiểu hôm đó tâm trạng tôi vui hay buồn mà tôi đã uống rượu say. Mọi người kể lại phải bôi vôi vào gan bàn tay và chân cho tôi. Còn tôi thì ăn cháo mất vài hôm và cảm giác lâng lâng đến cả tuần. Sau này, một số kỹ sư người Lào còn nhắc lại làm tôi cảm thấy thật xấu hổ.

Tết Nguyên đán năm đó tôi được GĐ cho phép về nghỉ trước tết 1 tuần. Đó là chuyến về nhà đầu tiên kể từ khi tôi đặt chân sang Lào. Lúc đó tôi rất vô tư đi về rồi vô tư đi sang tiếp tục làm việc mà không nghĩ được rằng bố mẹ và các em ở nhà rất thương cho tôi phải ăn tết xa nhà. Có lẽ tôi cũng khó mà giải thích được tâm trạng của tôi lúc đó nữa. Dù sao tôi cũng ăn têt xa nhà lần đầu tiên trong đời. Được cái tôi là nữ duy nhất tại BĐH nên sếp toàn cho đi nhờ xe mỗi lần tôi được nghỉ phép hoặc tranh thủ về nước. Chuyến đi của tôi để lại cho bố mẹ và các em bao nhiêu nỗi buồn mà tôi mãi sau này mới biết được.

Trở lại Lào trong những ngày giáp tết, không khí núi rừng cũng đượm màu mùa xuân, cảnh vật tươi sáng, hoa mận và hoa đào nở rực bên đường. Những đoàn xe hối hả chở những cành đào rừng về xuôi kịp đón tết Nguyên đán. Lòng tôi chợt cảm thấy bồi hồi... Tết đó, mọi người phải ở tạm trong khu nhà đang con làm dang dở, mọ người chen chúc ở và làm việc trong khu nhà văn phòng. Tôi được ưu tiên ở trong một phòng...ko có cửa phải dùng tạm 1 tấm phiên liếp. Cuối cùng mọi người cũng giúp tôi có 1 cái cửa chắc chắn. Ơn chúa (thực ra là ơn mọi người), từ hôm đó tôi ko phải lo mỗi khi đi ngủ nữa. Ngày 29 tết, BGĐ cho một số người về quê ăn tết nhưng phải sang vào ngày 3 tết. Tuy được nghỉ ngắn nhưng đối với những người được về thì đó cũng thật là có ý nghĩa. Đêm giao thừa, mọi người cũng chuẩn bị đầy đủ mọi thứ như ở Việt Nam, cũng bánh chưng, cành đào, giò.... Chúng tôi thức suốt đêm để đón giao thừa. Thậm chí trước đó còn đi ra thị xã để chơi. Tôi thức đến 5 h sáng thì đi ngủ. Khi ấy, tôi chẳng nhớ là vui hay buồn nữa, tôi chỉ nhớ đã gọi điện cho bố và mẹ để chúc mừng năm mới.

Sáng mùng 1 Tết, chúng tôi ăn uống qua loa rồi chúng tôi mượn xe ô tô đi chơi. Bọn tôi đi đến một nơi mà ở đó mọi người gọi là suối nước nóng. Tôi cũng chẳng biết gọi tiếng Anh là gì, mãi về sau KSTV mới nói đó là Hot Spring. Đó là nơi cách chỗ chúng tôi ở khoảng 70km về phía biên giới Lào và Việt Nam. Trên đường đi chúng tôi ghé các đơn vị trong công trường để chúc tết. Mỗi đơn vị cũng chỉ có vài người trực tết, còn lại công nhân cho về ăn tết hết cả. Quà tết của chúng tôi là vài giò phong lan... Ngày mùng 2 chúng tôi lại có xe đi chơi, nhưng lần này chúng tôi ...Nam tiến, ko Tây...tiến như hôm trước. Chủ định cũng là đi thăm cánh đồng chum, vì ở Xiêng Khoảng nơi chúng tôi làm việc thì nổi tiếng với cánh đồng chum và nhiều bom mìn nhất nước Lào. Có 3 bãi tất cả nhưng chúng tôi chỉ đi được có 2 bãi, bãi thứ nhất cách chỗ chúng tôi 6km, xem ra rất gần, với đủ loại chum lớn nhỏ, nằm ngang hay dựng đứng nằm tập trung 1 một bãi rộng lắm tôi chẳng biết kích thước thế nào, có lẽ phải bằng hồ Hoàn Kiếm chăng? Có cái đường kính lên đến 2 m. Bãi thứ 2 thì chum ít hơn cách chỗ chúng tôi ở khoảng 15-20km, nằm rải rác trên 1 quả đồi thấp, số lượng ít hơn. Bữa đó chúng tôi đi sâu vào trong rừng, men theo đường quốc lộ, càng đi vào sâu càng sợ. Lúc sau, 1 người trong đoàn chợt thấy lố nhố nhiều người mặc quân phục vác súng liền cho xe quay đầu lại. Chúng tôi thì vô tư chẳng biết gì, sau khi về nhà người đó nói mới biết. Hú vía! Vì ko biết đó là bộ đội hay phỉ - Xiêng Khoảng (Nọng Hét) còn nổi tiếng là quê hương của phỉ Vàng Pao mà.

Cứ thế chúng tôi chơi cho hết mấy ngày tết, đi chơi cũng khuây khỏa, khỏi nhớ nhà. Có lẽ đó cũng là thời gian vui vẻ nhất mà tôi có được khi làm việc tại đây.

(còn tiếp)

Không có nhận xét nào: