Thứ Ba, 20 tháng 11, 2007

Hic hic, hôm qua mẹ lại đánh Huy rồi...

Mẹ càng mắng con càng khóc. Mẹ đóng cửa bếp và để cho con một mình trong phòng. Con vừa khóc vừa đập cửa vừa gọi mẹ bằng thứ ngôn ngữ riêng của mình. Bà xót cháu hỏi sao để nó khóc thế. Mẹ nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cố không khóc và chịu đựng con khóc một lúc nữa. Mẹ mở cửa ra, con ôm chầm lấy mẹ khóc thổn thức. Tiếng con khóc cứ như mũi dao đâm vào tim mẹ. Rồi con lại khóc, mẹ càng đẩy con ra con càng cố lại gần mẹ, mẹ bỏ chạy con chạy theo. Mẹ bỏ con lại một mình trên giường con nhìn theo tay run run chỉ theo mẹ mắt đầy nước mắt và cầu cứu. Trời ơi, mẹ không cầm lòng được nữa, chạy lại ôm lấy con vào lòng. Mẹ lại với con, mẹ xin lỗi con, mẹ để con khóc nức nở rồi, mẹ hư quá, con nín đi...hu hu...

Một bữa ăn của con vất vả thế đó, con khóc không ăn, theo bố đi làm. Mãi rồi con cũng chịu ăn với thời gian 1h30 phút cho bữa đó. Mẹ thấy sao mà khổ vì ăn thế con nhỉ?

Không có nhận xét nào: