Thứ Ba, 13 tháng 11, 2007

Những ngày tháng trên đất bạn Lào (tiếp)

.....Vậy là tôi thực sự bước vào cuộc sống công trường tuy rằng tôi làm việc ở BĐH, thi thoảng mới đi đến công trường làm việc.

Sau một đêm ngủ không được ngon lắm vì trên trần nhà bọn chuột nó hoành hành cả đêm, tôi tỉnh dậy và ăn sáng. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt vừa lạ lẫm vừa ngạc nhiên. Không hiểu con bé này nghĩ thế nào mà lại sang tận cái nơi rừng rú này để làm việc nhỉ. Một "chú" (cho phép tôi được gọi bọn họ như thế cho nó dễ) liền hỏi tôi có đi ra công trường không? Tôi không chần chừ và đồng ý luôn. Quả thật là tôi chưa biết cái mày ngang mũi dọc công trường nó ra làm sao cả. "chú" này chở tôi đi khoảng 4km lên 1 quả đồi thấp thấp, ở đó mọi người đang làm nhà. Hỏi ra thì mới biết đó là làm nhà cho tư vấn giám sát. Ấn tượng đầu tiên "lùa" vào tôi, tôi phải dùng từ lùa, đó là gió. Trên 1 quả đồi trống, gió tha hồ mà mà tung tăng bay lượn, hết quất bên này lầ quật bên kia. Gió thôi bên tai tôi vù vù, thôi cảm thấy hơi lạnh dù tôi đã mặc một cái áo khoác to (nhưng ko dày lắm) và cảm giác như không khéo mình bị gió thổi bay mất. May quá, sau một hồi đi kiểm tra công việc "chú" kia bảo ra về. Lúc này tôi mới phóng tầm mắt mình xem xét mọi thứ trên đường đi. Thủ phủ của Tỉnh Xiêng Khoảng chỉ vẻn vẻn vài km2, với trung tâm là chợ Phôn xa vẳn, gồm 1 chợ hàng tiêu dùng và 1 chợ thực phẩm. Cơ quan chính quyền của tỉnh nằm rải rác quanh khu chợ đó. Một thị trấn nghèo miền núi.

Những ngày sau đó, tôi làm quen với công việc mới và cuộc sống mới không có gì là quá khó khăn. Tiếng Lào, thứ ngôn ngữ bản địa, tôi chẳng hề biết, mọi người bắt đầu dạy cho tôi. Ở chỗ tôi làm có 1 chị giúp việc người Lào. Muốn nói chuyện với chị này tôi phải nhờ "chú" phiên dịch. Và cũng nhờ chú này tôi ra chợ Phôn sa vẳn làm quen với cuộc sống của họ. Công việc và cuộc sống cứ thế trôi đi, tôi thông tin về nhà để gia đình khỏi lo về cho ăn ở mới của mình. Mới đầu mọi việc đều suôn sẻ. Bọn tôi, cả kỹ sư, lần này toàn là lớp trẻ, hầu hết mới ra trường hoặc có kinh nghiệm chưa nhiều về lĩnh vực thi công. Nhưng được cái, tuổi trẻ nên ai cũng nhiệt tình lắm. Dưới sự chỉ bảo của ban giám đốc và những người đi trước chúng tôi làm quen với công việc rất nhanh, tự tin làm việc với tư vấn người nước ngoài, chủ động giải quyết công việc cho dù vốn liếng tiếng Lào còn hạn chế. Cũng may là vùng giáp Việt Nam nên ở thị trấn Phôn xa vẳn cũng có rất nhiều người Việt sinh sống nên cũng không đến nỗi "nói chuyện mỏi tay" với người dân ở đây. Lúc đó, các đơn vị thi công đang khẩn trương triển khai máy móc, công nhân... từ Việt Nam sang đóng trên toàn tuyến đường, còn BĐH thì gấp rút hoàn thành khu trại cho kỹ sư tư vấn và trại của BĐH.

Mùa này, ở Xiêng Khoảng là mùa khô. Ruộng lúa của bà con đã trơ trọi toàn gốc, cây cối vàng lá, khô cong. Ở đây, nông dân chỉ có tập quán trồng lúa nước 1 vụ trong năm mà thôi, hết mùa mưa coi như đồng ruộng bỏ hoang cho trâu bò tha thẩn gặm cỏ và họ đợi đến mùa mưa sang năm mới lại làm. Tôi nhận thấy vì địa hình ở đây hầu hết là đồi núi nên vào mùa khô không thể lấy đâu ra nước để cấy lúa cả. Con đường xuống cấp bất cứ lúc nào có xe cộ chạy qua là lại bụi mù thứ bụi đỏ quạch của vùng núi. Tôi vẫn nhớ chỉ cần đi ra VP KSTV cách chỗ chúng tôi ở trọ 5km và quay về là quần áo và đầu tóc phủ một lớp bụi vàng. Có một loại trái cây mà từ trước đến giờ tôi thấy ở XK là ngon nhất đó là quả đu đủ. Mọi người đi tuyến về mua cơ man nào là đu đủ. Quả nào quả nấy cứ như quả khổng lồ, có lẽ phải 3-5kg một quả. Mỗi lần bổ một quả có mà đánh vật. Ngọt cực. Cũng chỉ năm đó tôi được ăn đu đủ ngon đến thế, những năm sau tôi ko còn cảm thấy ngon như vậy nữa và cũng không thấy nhiều như thế nữa.

Khí hậu vùng núi làm tôi thấy dễ chịu mặc dù đã bước sang mùa đông. Buổi sáng trời xe lạnh và sương mù giăng khắp. Đến gần trưa sương tan, mặt trời ló ra chói chang như mùa hè, về chiều trời hiu hiu gió heo may như mùa thu. Đêm đến lại như mùa đông. Cái khí hậu này làm tôi liên tưởng đến Đà Lạt ở Việt Nam (tôi chưa từng đến Đà Lạt lần nào). Cho dù là mùa đông hay mùa hè thì tôi cũng vẫn nằm đệm đắp chăn bông. Cái này làm tôi thích nhất vì không bị cái nóng rình rập cả ngày lẫn đêm. Tôi vẫn giữ thói quen tập thể dục buổi sáng. Tôi chạy bộ lên một quả đồi nhỏ ở gần chỗ trọ, hít thở không khí trong lành vào buổi sáng thật thích.

Tôi học bồi vài từ tiếng Lào và cũng mạnh dạn đi chợ. Dĩ nhiên là đi với mọi người. Hàng hóa ở đây cũng đa dạng nhưng đa phần là hàng Trung Quốc, hàng Thái Lan cũng có nhưng với vốn kinh nghiệm của mình về xuất xứ hàng hóa quá ít ỏi tôi khó phân biệt được chúng. Hóa mĩ phẩm thì là hàng Thái, còn các đồ dùng thì là hàng Tầu. Buồn cười lắm cơ khi tôi cứ chỉ vào từng loại hàng hóa mà hỏi "cái này là gì?". Dân buôn bán ở đây rất dễ chịu kể cả là mình hỏi hàng hóa mà không mua họ vẫn vui vẻ không như ở Việt Nam. Cứ liều như thế tôi cũng biết được khối từ và bắt đầu tự tin giao tiếp với người dân ở đây.

(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào: