Cái bài viết của mẹ Bé Tôm Tôm này sao mà như viết cho mình vậy, y chang luôn, hu hu
Cái lá đơn li dị viết ra, chồng cầm lên phòng kí rồi xuống bảo vợ:" Anh để trên tầng 3..." Vợ thấy lòng trống rống, con trai bé bỏng vẫn cưởi toe toét khi thấy bố. Bước chân lên lấy tờ đơn mà vợ bủn rủn cả người. Bao yêu thương, kỉ niệm chỉ đến thế thôi sao???
Chồng hỏi vợ:"Đã nói với bố mẹ chưa". Vợ cố thản nhiên:"Đợi giải quyết xong rồi nói cũng chưa muộn". Nhưng nếu ko nói thì vợ với con đi về đâu? Sống ở đâu? Ăn ở đâu? Vợ nghe tim mình đang vỡ vụn...
Bà ngoại ku bàng hoàng khi nghe vợ báo tin, rồi bà hỏi lí do, bà căn dặn... chẳng hiểu bà nói với chồng những gì, vợ chỉ thấy bùng nhùng lỗ tai:"Hết thật rồi? Không lẽ hết thật sao?"
Vợ lên thu xếp đồ, chồng ôm con trai bé bỏng ngồi trên giường nhìn vợ. Vợ hỏi chồng:"Anh nói còn nguyên nhân nào khiến mình li hôn? Không lẽ không chỉ vì anh thấy em không hiền lành, em không như trước?" Chồng cau mày:"Anh nói để bà đừng hỏi nữa... Anh không biết phải nói gì với bà". Vợ không cầm được nước mắt nữa rồi. Vợ nói trong tiếng nấc:"Anh nói như thế khác nào bảo mẹ là em có vấn đề gì. Sao anh không bảo thằng là con hết tình cảm rồi, không sống chung được nữa?" Chồng không nhìn vợ,im lặng. Nước mắt vợ cứ lã chã rơi, rồi bao nhiêu ấm ức vợ tuôn ra bằng sạch. Có phải tự nhiên vợ thay đổi thế đâu? Sinh con xong mệt mỏi, lại thêm chồng không an ủi, động viên, khoảng cách giữa hai người cứ xa dần, xa dần. Vợ nghi chồng hết tình hết nghĩa, có em này em kia nên mới đá thúng đụng nia. Gặp chuyện gì vợ cũng mang âu sầu vào dạ, tự làm khổ mình. Nghe vợ nói, chồng mới bàng hoâng nhận ra, hỏi vợ:"Sao chúng mình toàn nghĩ ngược về nhau như thế?"Vì chồng chẳng bao giờ hỏi vợ một câu. Chẳng bao giờ nói chuyện với vợ. Cũng biết tính cách chồng không hay nói, nhưng có khó khăn gì một lời sẻ chia, một cử chỉ ân cần động viên đâu?
Xa cách nhau chỉ vì không chia sẻ, rồi từ đó mới nảy sinh hiểu lầm. Mãi tới lúc lá đơn viết đi, mọi sự như không còn cứu vãn được thì lúc đấy vợ chồng mới nói thẳng với nhau.
Vợ muốn ôm chồng khóc cho hết nỗi đớn đau bao ngày chất chứa. Vợ chịu ấm ức mà chồng đâu có hay. Chồng cứ nghĩ đi làm về chơi với con, thu dọn ít đồ thế là đủ.
Nhưng chồng ơi, còn vợ nữa mà!!
VỢ cũng là con người, vợ đâu thể cứ gồng mình lên vì gia đình mà không hề được ngó ngàng đến.
Vợ nhìn chồng qua hai hàng nước mắt:"Em không yêu anh thì sao em phải cố gắng làm gì? Cũng vì yêu anh, nghĩ anh hết tình cảm nên em mới làm đơn, để giải thoát cho anh khỏi cuộc sống gò bó với người anh không còn yêu nữa..."
"Nhưng anh đâu có ai ngoài em? Từ lúc sinh con, em đối xử với anh khác hẳn, cứ như em không yêu anh nữa vậy? Em cáu gắt, không vừa lòng với mọi điều anh làm... Như thế thì làm sao anh nghĩ được là em vẫn yêu anh?"
...
Rồi chồng bắt vợ vứt đơn đi, thu dọn đồ đạc để cùng nhau chuẩn bị cơm chiều. Vợ yêu chồng nhiều lắm, vợ thương chồng nhiều lắm. Cứ nghĩ đến câu nói của chồng mà vợ vừa thương, vừa giận "Từ giờ anh sẽ cố để nói chuyện nhiều hơn". Làm gì có ông chồng nào coi việc nói chuyện với vợ như một điều khó khăn thế chứ? Cũng bởi chồng ít nói, hiền lành quá, chân chất quá nên mọi sự với chồng đều đơn giản. Trong con mắt chồng, chỉ cần có trách nhiệm với vợ con là đủ, còn việc giãi bày chia sẻ chỉ là thứ yếu...
Chồng ơi, em là ĐÀN BÀ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét